Một bức thư gửi ba
Những năm trước khi con còn ở nhà, có rất nhiều ngày để tụi con í ới rủ nhau về nhà ba má ăn cơm. Nhà mình đông người, hầu như tháng nào cũng có cớ để tụ tập: từ sinh nhật ba má hay mấy đứa nhỏ cho đến Quốc tế Phụ nữ, 30/4, Quốc Khách, ngày Nhà giáo, Noel, Lễ, Tết,… đến nỗi có lúc ba nói bớt bớt cho má tụi bây nghỉ ngơi. Trong vô số ngày đó, không có Father’s Day như bên này. Hôm qua, nghe Brian khoe con bác từ Brisban sẽ qua thăm bác vào Father’s Day, con thấy chạnh lòng.
Ba chưa bao giờ là chủ đề trong bất kỳ bài viết nào của con vì con luôn cảm thấy mình không hiểu ba đủ để có thể diễn tả thành lời.
Nhưng hôm nay, con nghĩ mình nên viết gì đó về ba.
Ba, khác với tất cả mọi người, luôn nhìn con như một đứa con gái ngốc nghếch và hoang phí. Ba nói với con rằng con làm gì cũng không suy nghĩ cẩn thận và con không bao giờ biết tính toán, tiết kiệm như má. Ba luôn dặn đi dặn lại con không bao giờ được tin ai vì con quá cả tin và dể bị lợi dụng. Ba nói với con rằng cuộc sống có nhiều bất trắc không lường trước được và phải sống cần kiệm, chăm chỉ mới có thể tồn tại trong cuộc đời này.
Ngày trước, nói chuyện và ở bên ba luôn là điều nằm ngoài vùng an toàn của con. Con ít khi nói về những khó khăn của mình vì con sợ làm ba lo lắng. Nhưng ba luôn đoán được từ những câu chuyện với mấy đứa cháu ngoại. Ba sẽ bảo con ngồi xuống và hỏi con đang làm gì, có khó khăn lắm không. Con sẽ cố gắng tránh né và trả lời qua loa rồi lẩn xuống bếp với má.
Con ước rằng chúng ta có thể đã nói chuyện nhiều hơn, để ba bớt lo lắng.
Con ước rằng chúng ta không bao giờ mệt mỏi khi cố gắng.
Vì bây giờ khi con mệt mỏi, con không còn có thể về ngồi cạnh ba, nghe ba la đứa con gái ngu ngốc và không biết thương thân mình nữa.
Ngày trước con luôn không biết nên mua gì cho ba. Con chỉ biết nấu nồi cơm gạo lức với đủ loại đậu rồi mang qua cho ba ăn dần. Con chỉ biết mua kẹo hay chocolate đưa ba cất vào tủ, để dành thưởng cho mấy đứa cháu sau khi học bài với ông xong.
Bây giờ con chỉ có thể nhớ ba khi bác Brian kể về con gái bác ấy. Con chỉ có thể nhìn ảnh avatar facebook của ba mỗi ngày, trong đó chẳng bao giờ có bài viết nào, chẳng cho con biết hôm nay ba đang đọc gì, có đi lai rai mấy chai với bạn bè không, hay có cằn nhằn má không chịu nhắc nhở mấy đứa cháu về sớm học bài.
Và vào ngày Father’s Day, con không thể gọi điện cho ba, chỉ biết nhớ lại những lúc ba ngồi dạy mấy đứa cháu, hay lúc ba đi chơi về ngà ngà say dựa vào con để đi lên gác và lúc chúng ta tạm biệt nhau. Con tự hỏi liệu ký ức của con về ba sẽ mãi mãi dừng lại ở ngày con ra đi hay sao? Liệu ra đi là đi mãi hay ra đi để trở về?
Con biết đàng sau những lời la mắng, ba vẫn tự hào về con khi nhìn vào những gì con đã làm và cách con đã sống, những câu chuyện mà ba thấy con quá tin người và cách con trưởng thành và nhìn thế giới.
Con muốn cảm ơn vì tất cả những gì ba đã làm cho con, những gì ba đã nói với con để con trở thành chính mình như hôm nay. Cảm ơn ba vì đã cố gắng hiểu những chuyện con không nói. Cảm ơn vì đã lo lắng cho con và gia đình con. Cảm ơn vì đã chấp nhận rằng đứa con gái của ba đã rời xa ba và có thể sẽ không bao giờ gặp lại.
Cảm ơn ba, vì đã khiến con cảm thấy không gì con không thể làm được vì con luôn có ba. Cảm ơn ba vì đã nói rằng con chỉ cần tin vào chính mình và cứ đi con đường mà con chọn.
Mong ba luôn mạnh khỏe và bình an.
